>

Những câu chuyện thú vị về lịch sử phát triển của Tập đoàn Huyndai

Để trở thành một trong những tập đoàn kinh tế và sản xuất ô tô hàng đầu Hàn Quốc, ít ai biết rằng Tập đoàn Huyndai đã trải qua những năm tháng đầy gian nan.
Công ty được chia nhỏ ra 5 lĩnh vực kinh doanh vào ngày 1/4/2003, gồm Tập đoàn Motor Hyundai, Tập đoàn Hyundai, Tập đoàn Bách hóa Hyundai và Tập đoàn Phát triển Hyundai.

Năm 1947, Chung Ju Yung đã sáng lập ra Công ty Xây dựng Dân dụng Hyundai. Chỉ vài tháng sau đó, công ty này đã bị đánh bom trong chiến tranh ở Hàn Quốc. Tuy nhiên, công ty đã nhanh chóng khôi phục lại và trở thành một trong những công ty xây dựng hàng đầu Hàn Quốc vào những năm 1950.
Vào cuối những năm 1960, ông Chung đã chuyển hướng kinh doanh sang lĩnh vực ô tô. Chính phủ Hàn Quốc thời điểm đó cho rằng cách tốt hơn là nhập khẩu ô tô thay vì sản xuất trong nước, và đã phổ biến quan điểm đó rộng rãi.
Tuy nhiên, ông Chung vẫn lựa chọn đi theo ý tưởng riêng của mình và vào năm 1967, ông đã thành lập nên Công ty Ô tô Hyundai.
Công ty nhanh chóng được xây dựng với sự hợp tác của một trong những nhà sản xuất ô tô lâu đời nhất trong ngành công nghiệp này, đó là Ford. Một hợp đồng liên doanh hai năm giữa hai bên đã được ký vào năm 1968, để chia sẻ công nghệ lắp ráp.
Chiếc xe đầu tiên của Hyundai với nhãn hiệu Cortina, đã được thiết kế và lắp ráp trên cơ sở sự hợp tác này. Chiếc xe đầu tiên của hãng được thiết kế và chế tạo tại Hàn Quốc có tên là Pony (mặc dù chiếc xe này có sự hỗ trợ công nghệ Nhật Bản của hãng Mitsubishi). Chiếc xe được tung ra thị trường vào năm 1974, và năm sau đó được xuất khẩu ra thị trường nước ngoài.
Ý chí và quyết tâm của Chung Ju-yung

Sinh ngày 25/11/1915 tại Asan thuộc Tongchon (CHDCND Triều Tiên), Chung Ju-Yung là con cả trong gia đình nông dân nghèo 8 người con.
Trình độ học vấn chính thức của Chung Ju-Yung chỉ kết thúc ở bậc tiểu học, khi cha cho Ju-Yung nghỉ học để giúp gia đình và mong con mình sẽ trở thành một người nông dân giỏi.
Trong cuốn hồi ký của mình, Chung Ju-Yung chia sẻ: “Ngay từ nhỏ, ngày nào cũng vậy, cứ đúng 4 giờ sáng là cha đánh thức tôi dậy và dẫn ra đồng. Ðến nơi thì mặt trời cũng vừa ló dạng.
Thế là tôi bắt đầu ngày làm ruộng vất vả ngoài đồng mà chẳng lúc nào ngơi nghỉ. Tuy chỉ là cảm nhận của một đứa trẻ nhưng tôi cũng hiểu được nghề nông chẳng mang lại bao nhiêu lợi ích so với công sức cực nhọc bỏ ra. Tôi thở dài và tự hỏi, chẳng lẽ cả đời mình sẽ sống cuộc sống thế này sao?”.
Không chịu đựng được cuộc sống cam chịu, Ju-Yung trốn nhà và đi xuống miền Nam để tìm hướng đi cho tương lai. Lần đầu tiên cùng một người bạn trốn nhà, đường lên thành phố khá xa nên ông phải đi xin cơm.
Vận may đến với ông và người bạn, khi họ được nhận làm công nhân xây dựng đường xe lửa Bình Nhưỡng – Gowon. Ý đồ gom góp tiền đi Seoul chưa thành thì cha ông tìm thấy và đưa về. Trở về nhà nhưng ông vẫn bực tức trong lòng: “Những đồng tiền quý giá mà mình làm được chẳng là bao nhưng đó là công sức của chính mình.
Nếu có thể cho mình tiếp tục công việc thì mình có đủ tự tin để khám phá cái thế giới mới mẻ và rộng lớn bao la này”.
Lần thứ hai trốn nhà, Ju-Yung lại bị một người đàn ông đứng tuổi lừa hết tiền, vì tin rằng hắn sẽ kiếm cho ông một công việc trong khách sạn ở Seoul. Sau chuyến đi 10 ngày ấy, ông lại bị một người bà con đưa về.
Ông chấp nhận trở lại làm nông dân vì cảm thấy có lỗi khi làm cha đau lòng. Nhưng tâm trí ông chỉ hướng về Seoul, ý chí thoát nghèo trong ông vẫn không thay đổi.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, lần thứ ba ông trộm 70 won bán bò của cha để lên Seoul học kế toán. Tuy nhiên, mới học được hai tháng, bất ngờ người cha lại xuất hiện trước mặt ông, nhưng không giận cũng không mắng, cha ông chỉ nói vài lời: “Con phải nhớ con là một thằng nhà quê học hết cấp 1, ở Seoul người ta học hết trường cao đẳng còn thất nghiệp đầy cả đống.
Cha già rồi, con là con trưởng thì phải giúp cha, con mà bỏ mặc thì cả nhà sẽ thành bầy ăn mày”. Lời cha cứa vào trong lòng ông, hình ảnh người mẹ và các em hiện lên trước mắt, nỗi buồn ngập tràn và ông đã khóc. Và ông lại thất bại trong chuyến đi lần này.
Sau ba lần lên Seoul không thành, Chung Ju-Yung vẫn không từ bỏ giấc mơ thoát khỏi cái nghèo khổ của vùng quê heo hút và khắc nghiệt ấy. Ông nhớ đến câu chuyện về con ếch xanh muốn nhảy lên cành cây liễu, nhưng vì cành cây cao quá nên nó không chạm đến được và thất bại.
Nhưng ếch xanh không nản chí, nó tiếp tục nhảy mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần… và cuối cùng cũng thành công. Chung Ju Yung tự nhủ: “Lẽ nào mình không bằng một con ếch xanh ?”.
Ông quyết tâm ra đi, thẳng hướng đến Seoul. Dường như may mắn đã mỉm cười với ông trong lần thứ tư trốn nhà, ông xin được một chân khuân vác ở công trình xây dựng trường học Bosung (ÐH Hàn Quốc bây giờ). Sau đó nhờ sự cần cù, từ một kẻ không xu dính túi, Chung Ju-Yung đã có trong tay một cửa hàng phân phối gạo lớn khi mới 22 tuổi.

(Nguồn: https://vietnammoi.vn/nhung-cau-chuyen-thu-vi-ve-lich-su-phat-trien-cua-hyundai-163610.htm)

Tags:
Messenger
Zalo
Gọi ngay

Để lại lời nhắn